Mắt trái
Phan_27
Đưa cô về đây an bài cạnh người mình vốn là kế hoạch thứ nhất, nhưng mới ngày đầu tiên, Tiết Khiêm Quân lại cảm thấy dường như mình đã đi sai một nước cờ.
Đằng Long rất phức tạp, có lẽ không hợp với Diệu Diệu.
Đương nhiên đó là với một Diệu Diệu luôn ở cạnh anh hôm anh bị sốt cao, dù chân bị người khác gối đến tê rần cũng không than phiền nửa lời.
“Quản lý Tiết…” Diệu Diệu nghi hoặc hỏi.
“À, bà ấy đi căng da mặt, khuôn mặt đó tuy rằng trẻ ra được mấy tuổi, nhưng gần đây cơ mặt gần như đã cứng lại, không cười được, càng không thể to tiếng!” Tiết Khiêm Quân cười: “Cho nên toàn bộ người trong công ty đều nhân cơ hội này vùng lên, không thèm đưa báo cáo lên phòng tài vụ mà mọi giấy tờ lớn nhỏ đều đưa đến chỗ bà ấy.”
Diệu Diệu cảm thấy hình như anh đang cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
Phải không? Hay cô gặp ảo giác?
Lúc này đây Diệu Diệu bỗng cảm thấy quyết định của mình là đúng, cô muốn gần gũi, muốn hiểu hết tường tận con người thật của người đàn ông mà mình thích.
Cô muốn biết, rốt cuộc anh là người thế nào.
Muốn biết rõ thế giới nội tâm của anh, muốn biết con người chân chính, không muốn cười sẽ không cười, còn thực sự vui vẻ mới nở nụ cười của anh là như thế nào!
Diệu Diệu không nghĩ mình sẽ dễ dàng chỉ dựa vào một chuyện, mà lập tức phủ định tính cách của một con người.
Nhưng thái độ bí hiểm vừa rồi của hai mẹ con bọn họ là sao?
Cái gì gọi là chuyện đứng đắn, cái gì gọi là chuyện vui đùa?
“Đã gần 11 giờ rồi, chúng ta đến “Xá Phường” ăn cơm đi, anh muốn chúc mừng bạn gái mình mới tìm được công việc mới.”
“Không cần phiền phức vậy đâu?!” Diệu Diệu vừa dứt lời đã bị Tiết Khiêm Quân kéo đi.
Vào nhà hàng, hai người họ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống.
Anh toàn chọn những món hải sản cao cấp, còn Diệu Diệu chỉ chọn một phần cơm đơn giản.
Món tôm nướng vừa được bưng lên, anh đã nhanh nhẹn gỡ lớp giấy bạc, cẩn thận bóc vỏ rồi bỏ vào bát Diệu Diệu.
“Không cần đâu, em ăn phần của mình là được rồi.” Diệu Diệu cúi đầu ăn phần cơm không rõ mùi vị, ngay cả chạm đũa vào món tôm kia một lần cũng không.
Tiết Khiêm Quân nhìn cô một cái, rõ ràng cảm giác được hôm nay Diệu Diệu là lạ.
Trầm mặc, anh không hỏi câu nào.
Chương 4
Hai người không ai nói tiếng nào, yên lặng dùng cơm.
Cạnh bàn bọn họ đang ngồi. Vừa vặn thuê cùng một phòng, phục vụ vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng quát: “Này, sao động tác chậm chạp như vậy?!”
“Mẹ nó. Thức ăn sao lại nguội thế này. Bộ định bưng thức ăn còn sống lên hại chết các ông sao?!” Có người còn to tiếng hơn nữa.
Sau đó lại tiếp tục mắng sa sả nhân viên phục vụ.
Đúng là tính tình cực kì xấu.
Diệu Diệu vài lần quay đầu vào nhìn tình hình ở bên trong.
Vài người đàn ông trung niên đang vừa uống bia vừa đánh bài.
Tiết Khiêm Quân thấy thế cũng nâng mắt nhìn theo Diệu Diệu.
Động tác cầm đũa của anh hơi khựng lại.
Một, hai, ba, bốn vị đang ngồi bắt chéo chân rung đùi bên trong kia, thật khéo, đều là người quen cả.
“Mời hai vị dùng cà phê.” Nhân viên phục vụ bàn lịch sự bưng cà phê đến.
“Diệu Diệu.” Tiết Khiêm Quân dịu dàng gọi tên cô. “Cà phê của em đây.” Anh đưa cốc cà phê đá cho cô, còn mình dùng cà phê nóng.
“Cảm ơn.” Diệu Diệu nhanh nhẹn tiếp lấy, không ngờ Tiết Khiêm Quân lại trượt tay.
“Xin lỗi em, xin lỗi em!” Anh vội vàng rút khăn tay nhưng vẫn không kịp. Cả cốc cà phê đá đổ ập trên bàn.
Diệu Diệu vội vàng lau bàn, nhưng cà phê tràn ra rất nhanh, còn dính cả lên quần cô.
Cô luống cuống chân tay. Chặn được đầu này nhưng lại không ngăn được đầu kia.
“Chỗ này cứ để anh lo, em đi toilet đi.” Tiết Khiêm Quân đè tay cô lại, vừa dịu dàng vừa kiên quyết nói.
Diệu Diệu cúi đầu nhìn quần mình, quả nhiên nếu không nhanh chóng lấy nước gột sạch, thì cà phê sẽ thấm vào vải dệt, chiều nay làm sao đi làm.
Cô vội vàng đứng dậy: “Chỗ này giao cho anh vậy, cảm ơn!”
Thấy bóng Diệu Diệu đi xa, anh tiếp tục lau dọn bàn, chỉ là, hai tròng mắt đột nhiên tối sầm lại.
“A Vưu. Theo tôi thấy cha con thì không nên xa cách quá lâu, lần này ông hạ mình gọi Lập Nhân trở về đi!”
“Đúng vậy. Dù biểu hiện của Khiêm Quân có tốt đến mấy cũng vô dụng. Dù sao nó cũng không phải con ruột của ông, nói trắng ra cũng chỉ là cá sống nhờ chậu* mà thôi!
*Nguyên gốc: cá thi du bình – bạn chịu chả biết nó là gì nên…hic.
“Thế giới này vốn chẳng có chuyện công bằng hay không công bằng, cho dù Lập Nhân là một tên phá gia chỉ tử đi chăng nữa, thì sản nghiệp vẫn nên để con mình thừa hưởng! Ai bảo chúng ta là người Trung Quốc kia chứ!”
Người thay nhau nói chuyện là một trong ba vị nguyên lão thích cậy thế trong công ty.
“Thưa ngài, có cần tôi giúp gì không ạ?” Phục vụ thấy bàn này bị đổ nước, chủ động chạy lại hỏi.
“Được, cảm ơn.” Anh tao nhã mỉm cười.
Người của bàn bên vẫn không chút chú ý chuyện bên ngoài.
“Khó mà làm được, tiểu tử kia là phế vật chẳng ra gì. Tôi còn định sau này già đi, phải dựa vào công ty mà có thể dưỡng lão thoải mái chút!”
Người đàn ông ngồi ở giữa, vừa mới ra bài là Bạch Long. Ông ta vừa đánh vừa nhàn nhã nói.
Ba người kia nghe vậy thì vội vàng: “Lập Nhân sao có thể là phế vật không ra gì, ông xem nó lợi hại thế nào chứ, trông vậy mà có thể tự mình thành lập công ty!”
“Nghe nói vụ việc ở Vũ Hán đợt trước cũng được nó giải quyết êm đẹp!”
“Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử!”
Hội nhóm nguyên lão lại lao nhao lên.
“Nó có tiền sao? Chẳng phải đều là tiền đi vay à?!” Bạch Long khinh thường hừ mũi.
“À không, à không, A Long, thời này không thể nói như vậy được, đầu năm nay người trẻ tuổi có thể dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng có mấy ai chứ?”
“Cũng không sai!” Vừa ra bài, Bạch Long vừa ẩn ẩn vẻ đắc ý.
“Cho nên nhất định phải gọi nó trở về!” Mọi người nhất trí.
Nói đến chuyện này Bạch Long lại tức giận: “Tôi từng gọi điện cho tiểu tử đó, nhưng vừa mới xưng tên nó đã lập tức cúp điện thoại!” Cơn tức bây giờ vẫn còn quanh quẩn ở ngực.
Thế giới này loạn hết rồi sao? Lão tử muốn đưa tiền trợ cấp cho con lại còn phải hạ mình cầu xin nó!
“Nếu không phải Lão Tử không sinh được con thì còn cần đến nó sao?!” Bạch Long tức giận.
Nói đến lại thấy kì lạ, người đàn bà kia sinh một trai một gái chẳng phải rất thuận lợi sao? Thế nhưng ông ở chung với Tiết Lệ Viện nhiều năm như vậy, ngay cả cái rắm cũng không sinh được, mấy năm nay thậm chí còn ra bên ngoài gieo giống, vẫn không thu hoạch được gì.
Đi bệnh viện kiểm tra kết quả, lại biết khả năng sinh sản của ông không còn!
Chẳng lẽ là báo ứng?!
Tiết Khiêm Quân tiếp tục dùng mười ngón tay thon dài bóc vỏ tôm, anh bóc hết toàn bộ tôm trên dĩa. Tất cả đều đặt trước mặt Diệu Diệu.
Diệu Diệu từng nói cô rất thích ăn hải sản, nhưng rất ghét phải bóc vỏ, vì sợ phiền.
Thì ra cô chỉ nói một lần, anh đã nhớ kỹ.
“Cho nên, chúng ta hiện tại cứ dỗ dành Tiết Khiêm Quân, năng lực của nó không tầm thường đâu, công ty dưới sự quản lý của nó chỉ có lời chứ không có lỗ! Trước khi giao cho Lập Nhân tiếp nhận, chúng ta cứ án binh bất động đi!” Một người trong số đó tính toán.
“Chỉ sợ khó đối phó mẹ con bọn họ thôi!” Có người lo lắng.
“Nói đến Tiết Khiêm Quân , tôi sớm bị hắn chọc tức đến điên rồi!” Một người cũng thuộc cấp quản lý của hội nguyên lão nổi giận đùng đừng.
“Làm sao vậy?” Bạch Long trầm giọng hỏi.
“Tiết Khiêm Quân nhất quyết không cho bọn tôi đụng chạm này nọ…” Những từ sau chỉ dám khe khẽ nói nhỏ.
Tiết Khiêm Quân tao nhã nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thản nhiên nhìn ra cửa sổ.
Bây giờ đến giờ làm còn một chút thời gian, có nên ra cửa hàng mua một bộ váy khác cho Diệu Diệu không nhỉ?
“Nhưng nó kinh doanh sòng bạc rất tốt nha!” Vẫn có người biết dựa vào sự thật mà nói: “Hơn nữa còn có biện pháp rửa tiền đặc biệt lợi hại! Quả thực là trò giỏi hơn thầy!”
“Nó đúng là có bản lĩnh, nhưng cứ tiếp tục thế này tôi lại càng lo lắng! Chúng ta ngày càng già đi, nhưng Tiết Khiêm Quân đã bắt đầu xây dựng thế lực, để nó ở lại, chỉ sợ về sau Lập Nhân không khống chế được nó!” Bạch Long cũng có nỗi lo của riêng mình.
Nhưng mặt nạ này vẫn chưa thể lập tức bị xé rách.
Chính là lo sợ cho tương lai mà thôi. Thành hay bại cũng chưa biết.
“Càng nói lại càng phiền, hy vọng nó có thể lấy được nha đầu nhà Đỗ gia, có thể thì vui lại càng thêm vui!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mấy người còn lại đón ý hùa theo răm rắp.
“A Long, hay chúng ta lại tiếp tục đi học đánh Golf?!”
Một đám nhà giàu mới nổi lại bắt đầu thay đổi đề tài, ra vẻ tri thức.
“Hình như cả tuần rồi chúng ta chưa vào công ty nhỉ…” Buổi chiều không phải muốn đến công ty xem xét một chút sao?
“Ông thì sợ cái gì? Không phải nói tạm thời không chấp tên tiểu tử họ Tiết kia sao? Yên tâm đi. Công ty của Lập Nhân sẽ sớm phá sản thôi!”
“Nhưng mà…”
“Ngại quá, để anh đợi lâu rồi.” Diệu Diệu từ toilet bước ra.
Quần cô quả nhiên dính cà phê, rửa nửa ngày cũng không sạch.
“Không sao.” Anh mỉm cười: “Ăn cơm trưa trước đi, lúc nãy cũng không ăn được bao nhiêu.”
Tiết Khiêm Quân đưa đống tôm đã bóc vỏ đặt trước mặt cô.
Diệu Diệu không lay chuyển được anh, đành phải ăn vài con: “Thanh toán đi, em no rồi.”
“Được.” Anh đứng dậy, giơ tay gọi phục vụ rồi lấy thẻ tín dụng ra.
“Thanh toán bàn này, còn nữa, phiền anh thanh toán hộ tôi bàn 101 nữa.”
“Trong đó là người quen của anh sao?” Diệu Diệu kinh ngạc.
Cô không ngờ anh cũng quen biết mấy người như thế.
“Ừ, người quen.” Anh cười nhẹ.
Chương 5
Tài chính Đằng Long cũng khí phách như tên của chính nó. Tập đoàn này trụ tại Ôn Châu tấc đất như tấc vàng, phải nói có thể bám trụ bền vững tại khu trung tâm thành phố như thế này quả thật rất tuyệt vời.
Diệu Diệu lần đầu tiên đến nơi này liền cảm thấy tòa nhà này rất có khí phách.
Nói gì đi chăng nữa thì vật cực tất phản, mặt trời chói chang chỉ biết hòa tan vạn vật, không gặp khó khăn cũng gặp đau khổ.
Nhưng tài chính Đằng Long lại hoàn toàn tương phản, không những thế lại còn có thể phát triển mạnh mẽ, phát triển không ngừng.
Nguyên nhân của sự may mắn này có thể là do Tiết Khiêm Quân mang âm sát khí, ngược lại trung hòa được dương khí nồng đậm nơi đây.
Cũng giống như cô và Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu đến công ty Đằng Long đi làm đã dần quen việc, công việc nơi này quả thật vô cùng đơn giản, ngoại trừ mỗi ngày gõ văn bản và tư vấn khách hàng thì không còn gì khác.
Tiết Khiêm Quân vừa nhận được cuộc điện thoại cá nhân mà Diệu Diệu chuyển cho, nhíu mày.
“Tìm tôi làm gì?”
“Tiết Hồ Ly, cha tôi có gọi thì nhớ nói tối nay chúng ta có hẹn!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Đỗ San San.
Anh vừa nghe thì bật cười: “Tại sao tôi lại phải dấu diếm giúp cô?”
Rõ ràng có người đang bị cha mình làm phiền đến chịu không nổi, nhưng đây là điệu bộ nhờ người khác giúp đỡ sao? Đỗ San San này trước mặt đàn ông đều tỏ vẻ ngoan hiền, nhưng một khi đứng trước mặt anh thì ngay cả giả vờ một chút cũng lười, vì cô ta đối địch anh, khinh thường anh.
“Không phải anh đang hẹn hò với Diệu Diệu à? Tôi cũng có thể giúp anh che dấu.” Những lời này của Đỗ San San, kỳ thật cũng chỉ đang dò hỏi.
Anh nghe cô nói vậy lại càng cười dữ dội hơn: “Hình như tôi không cần ai che dấu hộ mình thì phải?!” Anh làm chuyện gì, đi nước cờ nào đều tự mình cân nhắc kỹ lưỡng.
“Nghe nói Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn cãi nhau to. Cô ta cũng đã xin từ chức rồi, không phải anh đang giở trò mèo đấy chứ?” Đỗ San San có phần vui sướng khi người gặp họa.
Anh cười không nổi.
Trên thực tế, mọi chuyện thuận lợi đến mức kì lạ.
Bạch Lập Nhân không đời nào vô duyên vô cớ sa thải Diệu Diệu, hơn nữa ngày đó lúc nhìn thấy anh đưa Diệu Diệu về nhà, lại còn “thân mật” trước cửa nhà, đôi mắt Bạch Lập Nhân gần như phun ra lửa.
“Đừng tưởng tôi không biết chuyện anh cho người điều tra mối quan hệ giữa Bạch Lập Nhân và Liêu Diệu Trăn. Hơn nữa còn nghe vị đại sư gì đó nói Liêu Diệu Trăn rất có mệnh vận phu, bất kể người đàn ông nào ở chung với cô ta, dính liền với số mệnh của cô ta đều trở nên xuôi chèo mát mái!”
“Đỗ San San, tôi cũng không phải là người quá tin vào chuyện đó.” Anh dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng thanh minh.
“Nhưng thà rằng tin là có còn hơn không. Liêu Diệu Trăn rất có khả năng. Tách cô ta ra khỏi Bạch Lập Nhân mới có lợi đối với anh!”
“Tôi không ngờ cô lại hiểu tôi đến như vậy!” Tiết Khiêm Quân trào phúng.
“Tiết Hồ Ly, không phải tôi hiểu anh, mà là chúng ta cùng một loại người!” Đỗ San San ngọt ngào: “Tôi cũng nhìn Liêu Diệu Trăn không vừa mắt từ lâu rồi, có cơ hội đối phó với cô ta, tôi đương nhiên không thể bỏ qua!” Đỗ San San đến tận bây giờ vẫn còn mang thù!
“Cô đúng là làm thiên kim tiểu thư đến phát chán rồi, không có chuyện gì làm sao?!” Đề tài này khiến anh cảm thấy thật nhàm chán.
“Tiết Hồ Ly. Là ai khiến tôi thành ra thế này?!” Vừa nghe Tiết Khiêm Quân nói mát, cô liền kích động: “Anh đối phó Đan Thiểu Quan thì thôi, sao lại còn tiêu diệt cả tôi vậy hả?!” Vì tên bạn học kia mà hiện tại quyền hạn ở công ty của Đỗ San San cũng bị ảnh hưởng không ít.
Cho nên hiện tại nếu tiếp tục làm việc ở nơi này, cô cũng không mấy hứng thú.
Mà vừa hay… cô có ý tưởng mới.
Tiết Hồ Ly trong lúc vô ý lại giúp cô một tay.
Vừa nghĩ như vậy thì đầu Đỗ San San chợt lóe, vừa rồi giọng nói chậm rãi của cô trợ lý nghe rất quen tai, so với giọng nói lưu loát của trợ lý trước hoàn toàn khác xa.
“Tiết Hồ Ly, anh đừng nói anh đẩy Liêu Diệu Trăn đến bên người mình rồi nhá?!” Đỗ San San hô to: “Anh thực sự tin những lời vị đại sư kia nói sao? Muốn mượn vận trình của Liêu Diệu Trăn à?!”
Cô nhìn Liêu Diệu Trăn không vừa mắt từ lâu rồi, người gì mà ngoại hình đầy chất dụ dỗ thế kia, chẳng khác gì Tiết Lệ Viện.
Tiết Hồ Ly nhìn kiểu gì cũng là người tuấn tú lịch sự, để Liêu Diệu Trăn được lợi, cô thật không cam tâm.
“Tôi nói rồi, tôi không tin nhiều vào mấy chuyện đó. Nhưng tôi đánh giá cao năng lực của cô ấy.” Tuy anh không phải dạng đàn ông hay so đo, nhưng hôm nay nghe Đỗ San San nói vậy, không hiểu sao hơi giận: “Đỗ San San, cô đúng là rảnh rỗi không có gì làm, nếu thừa thời gian vậy thì đi thẩm mỹ hay Spa đi, đừng để người khác nghĩ tôi cũng như cô!”
Nói xong, cúp điện thoại.
Tiết Khiêm Quân thở dài.
Nói thật, tuy miệng nói vậy nhưng anh cũng không đủ tự tin, không biết về sau mình có “thục” giống cô ta hay không.
Tùy cơ ứng biến đi.
Anh thích đi từng bước, mỗi bước đi phải được lên kế hoạch một cách rõ ràng.
Nếu không vận mệnh không biết sẽ thay đổi ở bước nào.
Tiết Khiêm Quân suy tư một chút rồi cầm điện thoại lên, gọi một cuộc gọi nội tuyến.
“Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc.” Đầu kia của điện thoại lập tức truyền đến giọng nói mềm nhẹ của Diệu Diệu.
Kỳ thật giọng nói cô rất hay, không nhanh không chậm, vừa mềm mại lại giàu kiên nhẫn.
So sánh với ngoại hình thì quả thật một trời một vực.
Anh biết ngày đó tại sao mẹ mình lại nói câu đó. Vì Diệu Diệu và bà rất giống nhau, đều sở hữu một đối mắt hạnh tiêu chuẩn, lông mi dài cong vút, rất quyến rũ, gợi cảm như mèo và đầy vẻ mị hoặc.
Thú thật lúc chưa hiểu rõ con người cô, anh nghĩ Diệu Diệu nhất định là loại người làm việc qua loa, ngả ngớn, chỉ thích hợp để Bạch Lập Nhân dùng làm bạn nhảy mỗi lần đi xã giao.
Dù sao phụ nữ đẹp căn bản đều là bình hoa di động.
Nhưng càng tiếp xúc anh lại càng bất ngờ, Diệu Diệu tuy không quá mạnh mẽ, nhưng thái độ lúc làm việc của cô thật sự rất nghiêm túc, rất cố gắng, hiệu quả công tác cũng rất cao, bất cứ chuyện gì giao cho cô đều đạt kết quả rất tốt.
“Nếu lần sau còn nhận được điện thoại của cô tiểu thư kia, em không cần chuyển máy nữa.” Tiết Khiêm Quân cố ý.
Anh không hy vọng cô tiếp xúc nhiều với Đỗ San San.
“Xin lỗi anh, em hiểu rồi.” Diệu Diệu lễ phép trả lời.
Khiến người đang định giải thích là anh đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào.
“Đúng rồi, tổng giám đốc, vừa rồi đổng sự Vương đến hỏi thăm, bữa trưa hôm ấy có phải anh trả tiền hay không.”
“Em trả lời thế nào?” Tiết Khiêm Quân không ngại, mục đích chính của anh là khiến mấy lão già kia giật mình chút đỉnh, cũng không có ý định dọa các lão sợ.
“Không có.”
“Em làm tốt lắm.” Anh khen ngợi.
“Em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Mới đi làm mấy ngày nhưng Diệu Diệu cũng lờ mờ cảm nhận được, tình hình trong công ty có hơi phức tạp.
Tiết Khiêm Quân không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa.
“Buổi tối em có rảnh không? Hình như lâu rồi chúng ta không đi xem phim.” Anh mở lời mời, cũng cố ý nói: “Tối nay có bộ phim bom tấn của Mỹ, anh đã mua vé rồi.”
Nói là lâu, nhưng cũng chỉ mới mười ngày mà thôi, chỉ là cảm thấy sớm chiều ở chung nhưng thời gian hẹn hò rất ít.
Mua vé rồi?
Diệu Diệu cười gượng, cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”
Cúp điện thoại, cô hơi thất thần.
Thật ra tạm thời cô không thể đối mặt với anh được.
Cô cần chút thời gian.
Diệu Diệu lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Cô tiếp tục đánh văn bản, chỉ có điều mới đánh được mấy chữ đã dừng tay.
Không biết Bạch Lập Nhân đã tìm được thư kí mới chưa? Nhiều ngày nay hình như anh đi sớm về trễ, hai người căn bản không lúc nào chạm mặt.
Hai người vốn sớm chiều gặp nhau đã nhiều năm, lâu rồi không gặp, cô đúng là có hơi nhơ nhớ gương mặt của tên thối kia.
Chương 6
Từ sau khi Diệu Diệu rời công tác, Bạch Lập Nhân làm việc đến sứt đầu mẻ trán.
Chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã sa thải tổng cộng sáu thư kí, người làm việc lâu nhất cũng chỉ có hai ngày.
Anh không chịu được mấy người phụ nữ đầu óc chậm chạp, hơn nữa còn háo sắc nhìn chằm chằm anh.
Thật sự là mất đi mới biết quý trọng, so sánh với mấy người lúc nào cũng ti toe có nhiều năm “kinh nghiệm”, thì biểu hiện của Diệu Diệu quả thật tốt hơn rất nhiều.
Trong vòng một tuần lễ đổ lại đây, những cuộc xã giao nào có thể hủy bỏ anh đều hủy, chỉ khi nào không từ chối được mới đành miễn cưỡng đi ứng phó một mình.
Vì anh cần thời gian để thích ứng với việc cùng một người phụ nữ xa lạ tham gia các bữa tiệc, bản năng của anh cho biết tật xấu nghiện sạch sẽ thế nào cũng phát huy.
Hiện tại, anh cần tìm một người có thể tin tưởng để giao chức thư kí, sau đó mới từ từ chuyển giao công việc.
Như vậy mới không cần phải đến kiểm tra sổ sách mỗi buổi chiều, đối với chuyện phòng tài vụ có trăm ngàn lỗ hổng, anh cực kì đau đầu.
“Tổng giám đốc, đã đến giờ phỏng vấn ạ.” Một cuộc điện thoại nội tuyến gọi đến
Mấy cuộc phỏng vấn ngày xưa đều do Diệu Diệu lo liệu, hiện tại sao anh phải gánh luôn thế này?!
“Được, ba người một lượt, để họ bước vào.” Anh yêu cầu tốc chiến tốc thắng, dù sao nếu có chọn được người thì khả năng mới làm được nửa ngày, anh sẽ lại nổi giận dọa đối phương sợ hãi đến mức bỏ của chạy lấy người.
Sở dĩ xếp ba người vào một lượt, ngoài tiết kiệm thời gian, cũng có thể kiểm tra mức độ bình tĩnh của đối phương.
Anh cần một thư ký có cách ăn nói cẩn trọng, khéo ứng đối, chứ không phải dạng người vừa gặp vấn đề đã luống cuống tay chân.
Tuy rằng trước kia Diệu Diệu cũng như thế, theo thời gian mới dần dần thành thục.
Có lẽ bọn họ không ngờ người phỏng vấn lại là một soái ca trẻ tuổi như anh, nên mới vòng thứ nhất đã cực kì thảm hại.
Hồ sơ của ba người đến phỏng vấn, anh đều đặt ở ngăn kéo.
Khi người tiếp theo tiến vào, anh đang tiếp điện thoại, cũng không chú ý đến gương mặt của bọn họ.
Cất điện thoại đi, anh cầm một tập hồ sơ lên xem.
Hiện tại, ngồi trước mặt anh là một cô gái dung mạo đoan trang ngay thẳng, cực kì nữ tính.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian